Có những thứ ta tưởng là của mình, rồi cứ ôm khư khư lấy,để một ngày ta chợt nhận ra, ta không là gì của nhau.
Có thời khắc với tôi bạn rất gần , gần tựa như hơi thở vậy, nhưng cũng có khi, thấy bạn thật xa và mơ hồ, tựa như bong bóng xà phòng, thấy đó rồi lại biến mất nhanh chóng không để lại dấu tích.
Khi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ mãi xa tôi, không liên lạc, không gặp gỡ, thật sự tôi thấy hoảng loạn và không dám nghĩ tới.
Giờ đây có lẽ lý trí tôi đã thua rồi, tôi không thể cưỡng lại nỗi nhớ về bạn, nỗi nhớ ấy đang bào mòn tâm hồn tôi. Tôi nhớ bạn, nhớ bạn và rất nhớ bạn. Bạn có biết không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét