Nhìn Cậu bé đang đạp xe dưới đường, gợi cho tôi nhớ về ký ức tuổi thơ ngày nào.
Có một cậu bé, với đôi mắt biết nói và lanh lợi, nhưng ẩn chứa đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn người ta khó có thể diễn tả trên giấy viêt hay bằng nói( ánh mắt này đã ám ảnh tôi đến ngày hôm nay)Một buổi sáng nọ, người bạn cho mượn chiếc xe đạp, cậu chạy hết vòng này đến vòng khác mà không biết mệt, mồ hôi chảy từng giọt và mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ngời lên một cái nhìn tự tin và vui tươi, trông cậu thật đáng yêu.
Tôi và cậu bé đều lớn dần theo năm tháng, mỗi người đi trên một con đường của mình, và cả hai cùng đang đi về một hướng. Tôi và cậu bé này dường như có một mối dây vô hình, không gặp mặt thường xuyên, chưa nói chuyện với nhau khi nào, không phải là người yêu ....... tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng lại biết về nhau khá rõ. Thật khó hiểu, tôi biết rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, hay thời gian có thay đổi,người tôi nhớ về và cho tôi sự ấm áp chính là cậu bé ngày nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét