Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013
Gửi người tôi yêu,
Tôi không thể xua tan mọi bất hạnh hay làm phép màu để bạn khỏi đau khổ
Tôi cũng không thể đẩy xa những cô đơn, buồn chán nơi bạn,
Tôi không làm cho bạn thành công mãi được, sẽ có lúc bạn gặp thất bại và thấy cuộc đời thật bẽ bàng.
Đâu ai muốn thấy người mình yêu thương nhất phải đau khổ phải không? tôi cũng vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm được là sẽ nắm tay bạn thật chặt, thật chặt và cùng bạn vượt qua những nỗi đau đó.
Tôi cũng không thể đẩy xa những cô đơn, buồn chán nơi bạn,
Tôi không làm cho bạn thành công mãi được, sẽ có lúc bạn gặp thất bại và thấy cuộc đời thật bẽ bàng.
Đâu ai muốn thấy người mình yêu thương nhất phải đau khổ phải không? tôi cũng vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm được là sẽ nắm tay bạn thật chặt, thật chặt và cùng bạn vượt qua những nỗi đau đó.
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013
Chợt nhớ,
Nhìn Cậu bé đang đạp xe dưới đường, gợi cho tôi nhớ về ký ức tuổi thơ ngày nào.
Có một cậu bé, với đôi mắt biết nói và lanh lợi, nhưng ẩn chứa đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn người ta khó có thể diễn tả trên giấy viêt hay bằng nói( ánh mắt này đã ám ảnh tôi đến ngày hôm nay)Một buổi sáng nọ, người bạn cho mượn chiếc xe đạp, cậu chạy hết vòng này đến vòng khác mà không biết mệt, mồ hôi chảy từng giọt và mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ngời lên một cái nhìn tự tin và vui tươi, trông cậu thật đáng yêu.
Tôi và cậu bé đều lớn dần theo năm tháng, mỗi người đi trên một con đường của mình, và cả hai cùng đang đi về một hướng. Tôi và cậu bé này dường như có một mối dây vô hình, không gặp mặt thường xuyên, chưa nói chuyện với nhau khi nào, không phải là người yêu ....... tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng lại biết về nhau khá rõ. Thật khó hiểu, tôi biết rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, hay thời gian có thay đổi,người tôi nhớ về và cho tôi sự ấm áp chính là cậu bé ngày nào.
Có một cậu bé, với đôi mắt biết nói và lanh lợi, nhưng ẩn chứa đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn người ta khó có thể diễn tả trên giấy viêt hay bằng nói( ánh mắt này đã ám ảnh tôi đến ngày hôm nay)Một buổi sáng nọ, người bạn cho mượn chiếc xe đạp, cậu chạy hết vòng này đến vòng khác mà không biết mệt, mồ hôi chảy từng giọt và mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ngời lên một cái nhìn tự tin và vui tươi, trông cậu thật đáng yêu.
Tôi và cậu bé đều lớn dần theo năm tháng, mỗi người đi trên một con đường của mình, và cả hai cùng đang đi về một hướng. Tôi và cậu bé này dường như có một mối dây vô hình, không gặp mặt thường xuyên, chưa nói chuyện với nhau khi nào, không phải là người yêu ....... tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng lại biết về nhau khá rõ. Thật khó hiểu, tôi biết rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, hay thời gian có thay đổi,người tôi nhớ về và cho tôi sự ấm áp chính là cậu bé ngày nào.
Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013
Nhớ về bạn
Có những thứ ta tưởng là của mình, rồi cứ ôm khư khư lấy,để một ngày ta chợt nhận ra, ta không là gì của nhau.
Có thời khắc với tôi bạn rất gần , gần tựa như hơi thở vậy, nhưng cũng có khi, thấy bạn thật xa và mơ hồ, tựa như bong bóng xà phòng, thấy đó rồi lại biến mất nhanh chóng không để lại dấu tích.
Khi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ mãi xa tôi, không liên lạc, không gặp gỡ, thật sự tôi thấy hoảng loạn và không dám nghĩ tới.
Giờ đây có lẽ lý trí tôi đã thua rồi, tôi không thể cưỡng lại nỗi nhớ về bạn, nỗi nhớ ấy đang bào mòn tâm hồn tôi. Tôi nhớ bạn, nhớ bạn và rất nhớ bạn. Bạn có biết không.
Có thời khắc với tôi bạn rất gần , gần tựa như hơi thở vậy, nhưng cũng có khi, thấy bạn thật xa và mơ hồ, tựa như bong bóng xà phòng, thấy đó rồi lại biến mất nhanh chóng không để lại dấu tích.
Khi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ mãi xa tôi, không liên lạc, không gặp gỡ, thật sự tôi thấy hoảng loạn và không dám nghĩ tới.
Giờ đây có lẽ lý trí tôi đã thua rồi, tôi không thể cưỡng lại nỗi nhớ về bạn, nỗi nhớ ấy đang bào mòn tâm hồn tôi. Tôi nhớ bạn, nhớ bạn và rất nhớ bạn. Bạn có biết không.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)