Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013
Im lặng
Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương, không có nghĩa là không nhớ, không có nghĩa là ngừng dõi theo ai đó, im lặng không có nghĩa là bỏ mặc, càng không có nghĩa là không quan tâm. Khi người kia không còn nói gì với bạn nữa không có nghĩa là họ bỏ rơi bạn, cũng không có nghĩa là tình yêu đã chấm dứt. Có quá dễ dàng không nếu như tình yêu tan vỡ đồng nghĩa với việc quên hết về nhau? Vậy thì đó có gọi là tình yêu không?
Người ta thường hay sợ cảm giác im lặng, đặc biệt là khi chia tay. Bỗng dưng một ngày không còn nhận được những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những lời hỏi thăm. Cả những lời chia sẻ trên các mạng xã hội cũng biến mất dần.
Im lặng có lẽ là thứ cảm giác đáng sợ nhất.
Bạn phải vật lộn tìm cho mình những cách khác để níu kéo lấy những thứ trước đây thường thuộc về những cuộc trò chuyện. Bạn phải học cách chấp nhận sự im lặng và thu cuộc sống của mình lại. Có những người chóng vượt qua những đổ vỡ trong tình yêu nhưng cũng có những người để tang cuộc chia tay rất lâu, có thể là cho đến bạc đầu. Và họ dằn vặt mình bởi những cảm giác bực bội, gắt gỏng hay thậm chí là tuyệt vọng khi cuộc tình tan vỡ.
Nhưng…
Họ im lặng. Đó là cách họ chọn để vượt qua những đổ vỡ, không phải là cách họ bỏ rơi bạn. Vì họ vẫn luôn quan tâm đến bạn, theo cách này hay cách khác, những cách thầm lặng hơn, ít ồn ào hơn, nhưng tình cảm họ dành cho bạn vẫn luôn đặc biệt hơn những người khác.
Nếu bạn sợ hãi, bạn lo lắng, bạn hốt hoảng khi người ấy im lặng. Vậy thì có phải chăng bạn nên hỏi lại chính mình rằng bạn có tin vào tình yêu trước kia hay không? Hay bạn có thực sự yêu người ấy hay không?
Cuộc đời này là vô thường. Gặp nhau, yêu nhau rồi rời xa nhau, đó cũng là lẽ thường tình.
Quan trọng là ta đã là gì của nhau trong cuộc đời này..
sưu tầm
Ngày xưa ơi,
Nhìn lại những tháng ngày trôi qua, êm đềm và đầy hạnh phúc,
môi trường trong lành của miền quê: với những bờ đê, đồng cỏ xanh bát ngát xa tận chân trời,
những cánh diều giấy nghiêng nghiêng trên bầu trời xanh ngát.....
những tiếng reo vui của những chú dế mời gọi tôi trở về với vùng trời bình yên ngày nào
tuổi thơ của tôi gắn liền với đất, với cỏ, mùi hương cảu đồng lúa chín.
nhớ ngày nào trẻ con trong xóm chúng tôi rủ nhau chơi đá gà, chơi đánh khăng, nhảy dây, năm mười, chơi nhà chòi cô dâu chú rể hò hét nhau ầm ĩ. nhớ lần chơi nhà chòi đốt lửa nấu cơm thế nào mà nhà của cậu bạn gần bị cháy, kết quả là cả cô dâu và chú rể bị một trận đòn ê mông.
Những trưa hè nóng bức rón rén trốn cha mẹ đi tắm suối, sau nhưng lần vui vẻ đứa nào cũng bị phạt, đứa thì bị quỳ gối,
đứa thì bị nằm xuống đánh vài ba roi, khóc đó hối hận đó, nhưng vẫn mau quên và mê chơi.
Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013
Đây không phải lần đầu tiên thấy và gần kề với người chết, nhưng trường hợp này xảy ra nhanh quá mình không được chuẩn bị tâm lý, nên hơi sốc, bây giờ buổi tối đi đâu một mình là người run lên, chân cứ muốn chạy, ngủ cũng không dám nữa, nhắm mắt vào là những hình ảnh và những tình huống về người đó như cuộn phim lại quay lại, mệt quá đi mất.....
Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013
Viết cho những người đi qua cuộc đời...
Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Về những người đi qua cuộc đời…
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
(Sưu tầm)
Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013
CÔ ĐƠN ĐÂU PHẢI CHỈ NHỮNG KHI MỘT MÌNH.
Chúng ta chỉ là những người trẻ sống trong một thành phố già, chúng ta cố gắng để đạt được ước mơ, tiền bạc, địa vị và nhủ lòng không được từ bỏ.
Chúng ta vắt kiệt mình không thương tiếc rồi tự hỏi mình tại sao cô đơn thế?
Chúng ta không từ bỏ mục tiêu, không cho phép mình thất bại, không buông tay đầu hàng với ước mơ, cứ như mũi tên trên tấm cung lớn của cuộc đời không ngừng lao về phía trước.
Chúng ta tự cho mình một điểm tựa nhỏ bé, điểm tựa duy nhất - Tuổi trẻ của bản thân, để gồng mình lên gánh cả những vai diễn quá sức.
Chiếc áo đạt được, đôi khi chẳng vừa vặn, chẳng biết có hợp với mình không, nhưng chúng ta vẫn hoan hỉ diễn mặt cười đắc thắng với cuộc đời.
Chỉ có chúng ta tự hiểu, trong chiếc áo rộng thênh thang là một tâm hồn cô đơn tới tận cùng."
-Mộc Diệp Tử-
Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013
Gửi người tôi yêu,
Tôi không thể xua tan mọi bất hạnh hay làm phép màu để bạn khỏi đau khổ
Tôi cũng không thể đẩy xa những cô đơn, buồn chán nơi bạn,
Tôi không làm cho bạn thành công mãi được, sẽ có lúc bạn gặp thất bại và thấy cuộc đời thật bẽ bàng.
Đâu ai muốn thấy người mình yêu thương nhất phải đau khổ phải không? tôi cũng vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm được là sẽ nắm tay bạn thật chặt, thật chặt và cùng bạn vượt qua những nỗi đau đó.
Tôi cũng không thể đẩy xa những cô đơn, buồn chán nơi bạn,
Tôi không làm cho bạn thành công mãi được, sẽ có lúc bạn gặp thất bại và thấy cuộc đời thật bẽ bàng.
Đâu ai muốn thấy người mình yêu thương nhất phải đau khổ phải không? tôi cũng vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm được là sẽ nắm tay bạn thật chặt, thật chặt và cùng bạn vượt qua những nỗi đau đó.
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013
Chợt nhớ,
Nhìn Cậu bé đang đạp xe dưới đường, gợi cho tôi nhớ về ký ức tuổi thơ ngày nào.
Có một cậu bé, với đôi mắt biết nói và lanh lợi, nhưng ẩn chứa đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn người ta khó có thể diễn tả trên giấy viêt hay bằng nói( ánh mắt này đã ám ảnh tôi đến ngày hôm nay)Một buổi sáng nọ, người bạn cho mượn chiếc xe đạp, cậu chạy hết vòng này đến vòng khác mà không biết mệt, mồ hôi chảy từng giọt và mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ngời lên một cái nhìn tự tin và vui tươi, trông cậu thật đáng yêu.
Tôi và cậu bé đều lớn dần theo năm tháng, mỗi người đi trên một con đường của mình, và cả hai cùng đang đi về một hướng. Tôi và cậu bé này dường như có một mối dây vô hình, không gặp mặt thường xuyên, chưa nói chuyện với nhau khi nào, không phải là người yêu ....... tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng lại biết về nhau khá rõ. Thật khó hiểu, tôi biết rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, hay thời gian có thay đổi,người tôi nhớ về và cho tôi sự ấm áp chính là cậu bé ngày nào.
Có một cậu bé, với đôi mắt biết nói và lanh lợi, nhưng ẩn chứa đâu đó trong ánh mắt ấy là một nỗi cô đơn người ta khó có thể diễn tả trên giấy viêt hay bằng nói( ánh mắt này đã ám ảnh tôi đến ngày hôm nay)Một buổi sáng nọ, người bạn cho mượn chiếc xe đạp, cậu chạy hết vòng này đến vòng khác mà không biết mệt, mồ hôi chảy từng giọt và mặt đỏ bừng, ánh mắt cậu ngời lên một cái nhìn tự tin và vui tươi, trông cậu thật đáng yêu.
Tôi và cậu bé đều lớn dần theo năm tháng, mỗi người đi trên một con đường của mình, và cả hai cùng đang đi về một hướng. Tôi và cậu bé này dường như có một mối dây vô hình, không gặp mặt thường xuyên, chưa nói chuyện với nhau khi nào, không phải là người yêu ....... tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng lại biết về nhau khá rõ. Thật khó hiểu, tôi biết rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, hay thời gian có thay đổi,người tôi nhớ về và cho tôi sự ấm áp chính là cậu bé ngày nào.
Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013
Nhớ về bạn
Có những thứ ta tưởng là của mình, rồi cứ ôm khư khư lấy,để một ngày ta chợt nhận ra, ta không là gì của nhau.
Có thời khắc với tôi bạn rất gần , gần tựa như hơi thở vậy, nhưng cũng có khi, thấy bạn thật xa và mơ hồ, tựa như bong bóng xà phòng, thấy đó rồi lại biến mất nhanh chóng không để lại dấu tích.
Khi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ mãi xa tôi, không liên lạc, không gặp gỡ, thật sự tôi thấy hoảng loạn và không dám nghĩ tới.
Giờ đây có lẽ lý trí tôi đã thua rồi, tôi không thể cưỡng lại nỗi nhớ về bạn, nỗi nhớ ấy đang bào mòn tâm hồn tôi. Tôi nhớ bạn, nhớ bạn và rất nhớ bạn. Bạn có biết không.
Có thời khắc với tôi bạn rất gần , gần tựa như hơi thở vậy, nhưng cũng có khi, thấy bạn thật xa và mơ hồ, tựa như bong bóng xà phòng, thấy đó rồi lại biến mất nhanh chóng không để lại dấu tích.
Khi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ mãi xa tôi, không liên lạc, không gặp gỡ, thật sự tôi thấy hoảng loạn và không dám nghĩ tới.
Giờ đây có lẽ lý trí tôi đã thua rồi, tôi không thể cưỡng lại nỗi nhớ về bạn, nỗi nhớ ấy đang bào mòn tâm hồn tôi. Tôi nhớ bạn, nhớ bạn và rất nhớ bạn. Bạn có biết không.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)