Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Có những người họ chẳng nhận là yêu nhau, chẳng nói nhớ, cũng chẳng bảo thương, không thề non mà cũng chẳng hẹn biển . Họ chẳng đòi hỏi một sự rạch ròi hay tên gọi nào rõ ràng cho mối quan hệ ấy cả. Họ không ràng buộc mà lại sẵn sàng hy sinh, không gắn kết mà lại luôn cận kề lo lắng. Những con người này luôn sẵn sàng trong tư thế nhận về mình phần thua phần thiệt, nhận về mình cái tổn dạ xót lòng, chỉ mong dành tặng cho đối phương tất cả những gì tốt đẹp và vẹn tròn nhất . Họ sống như mục đích duy nhất của họ đến thế giới này chỉ là để cảm nhận cảm xúc và nhịp đập của người kia, dù cái duyên bên nhau chỉ là một khoảnh khắc, hay may mắn đi được cùng nhau một đoạn đường, hay cả đời chỉ đóng vai một chiếc bóng câm lặng. Người đã từng yêu đến tận cùng mới có thể gặm nhấm mà cảm thấu được hết nỗi lòng của họ. Vì chỉ ở chính họ, điều không thể gọi là Tình Yêu ấy mới thực sự là một thứ Tình vĩnh cửu và trường tồn . Một thứ tình cảm không tên mà chẳng thể mai một, rũ mòn hay nhàm chán . Như trăng chưa kịp tròn thì trăng đâu vội khuyết, hoa vẫn còn nụ thì đâu vội tàn hương. Những con người sống vì nhau hơn một chữ bạn, nhưng chẳng vội nhận là tình nhân hay yêu đương. Tôi biết gọi thế nào cho những thứ tình cảm trân quý này ?! Những con người được se duyên chỉ để gặp - để thương - để thấu hiểu - để nhung nhớ - và để vì nhau sống. Giờ thì tôi hiểu, có một thứ Tình không tên gọi nhưng tuyệt vời hơn cả Tình yêu . Chúc Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét