Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Sắp hết một năm, mình thật sự đã và đang già đi rồi. thấy chơi vơi quá!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Có những người họ chẳng nhận là yêu nhau, chẳng nói nhớ, cũng chẳng bảo thương, không thề non mà cũng chẳng hẹn biển . Họ chẳng đòi hỏi một sự rạch ròi hay tên gọi nào rõ ràng cho mối quan hệ ấy cả. Họ không ràng buộc mà lại sẵn sàng hy sinh, không gắn kết mà lại luôn cận kề lo lắng. Những con người này luôn sẵn sàng trong tư thế nhận về mình phần thua phần thiệt, nhận về mình cái tổn dạ xót lòng, chỉ mong dành tặng cho đối phương tất cả những gì tốt đẹp và vẹn tròn nhất . Họ sống như mục đích duy nhất của họ đến thế giới này chỉ là để cảm nhận cảm xúc và nhịp đập của người kia, dù cái duyên bên nhau chỉ là một khoảnh khắc, hay may mắn đi được cùng nhau một đoạn đường, hay cả đời chỉ đóng vai một chiếc bóng câm lặng. Người đã từng yêu đến tận cùng mới có thể gặm nhấm mà cảm thấu được hết nỗi lòng của họ. Vì chỉ ở chính họ, điều không thể gọi là Tình Yêu ấy mới thực sự là một thứ Tình vĩnh cửu và trường tồn . Một thứ tình cảm không tên mà chẳng thể mai một, rũ mòn hay nhàm chán . Như trăng chưa kịp tròn thì trăng đâu vội khuyết, hoa vẫn còn nụ thì đâu vội tàn hương. Những con người sống vì nhau hơn một chữ bạn, nhưng chẳng vội nhận là tình nhân hay yêu đương. Tôi biết gọi thế nào cho những thứ tình cảm trân quý này ?! Những con người được se duyên chỉ để gặp - để thương - để thấu hiểu - để nhung nhớ - và để vì nhau sống. Giờ thì tôi hiểu, có một thứ Tình không tên gọi nhưng tuyệt vời hơn cả Tình yêu . Chúc Anh

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Tôi đã biết trong đời có thứ tình cảm gần như là yêu, nhiều hơn cả yêu mà không phải là yêu. Nó trong lành và yên bình, thanh khiết và chân thành như một vạt nắng sớm chiếu qua giọt sương. Tôi chưa biết định nghĩa nó thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu người dành cho nhau thứ tình cảm lạ kỳ như thế nên chỉ có một chữ “thương” muôn nghĩa mới đủ sức gói gọn tất cả….

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Im lặng

Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương, không có nghĩa là không nhớ, không có nghĩa là ngừng dõi theo ai đó, im lặng không có nghĩa là bỏ mặc, càng không có nghĩa là không quan tâm. Khi người kia không còn nói gì với bạn nữa không có nghĩa là họ bỏ rơi bạn, cũng không có nghĩa là tình yêu đã chấm dứt. Có quá dễ dàng không nếu như tình yêu tan vỡ đồng nghĩa với việc quên hết về nhau? Vậy thì đó có gọi là tình yêu không? Người ta thường hay sợ cảm giác im lặng, đặc biệt là khi chia tay. Bỗng dưng một ngày không còn nhận được những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những lời hỏi thăm. Cả những lời chia sẻ trên các mạng xã hội cũng biến mất dần. Im lặng có lẽ là thứ cảm giác đáng sợ nhất. Bạn phải vật lộn tìm cho mình những cách khác để níu kéo lấy những thứ trước đây thường thuộc về những cuộc trò chuyện. Bạn phải học cách chấp nhận sự im lặng và thu cuộc sống của mình lại. Có những người chóng vượt qua những đổ vỡ trong tình yêu nhưng cũng có những người để tang cuộc chia tay rất lâu, có thể là cho đến bạc đầu. Và họ dằn vặt mình bởi những cảm giác bực bội, gắt gỏng hay thậm chí là tuyệt vọng khi cuộc tình tan vỡ. Nhưng… Họ im lặng. Đó là cách họ chọn để vượt qua những đổ vỡ, không phải là cách họ bỏ rơi bạn. Vì họ vẫn luôn quan tâm đến bạn, theo cách này hay cách khác, những cách thầm lặng hơn, ít ồn ào hơn, nhưng tình cảm họ dành cho bạn vẫn luôn đặc biệt hơn những người khác. Nếu bạn sợ hãi, bạn lo lắng, bạn hốt hoảng khi người ấy im lặng. Vậy thì có phải chăng bạn nên hỏi lại chính mình rằng bạn có tin vào tình yêu trước kia hay không? Hay bạn có thực sự yêu người ấy hay không? Cuộc đời này là vô thường. Gặp nhau, yêu nhau rồi rời xa nhau, đó cũng là lẽ thường tình. Quan trọng là ta đã là gì của nhau trong cuộc đời này..
sưu tầm

Ngày xưa ơi,

Nhìn lại những tháng ngày trôi qua, êm đềm và đầy hạnh phúc, môi trường trong lành của miền quê: với những bờ đê, đồng cỏ xanh bát ngát xa tận chân trời, những cánh diều giấy nghiêng nghiêng trên bầu trời xanh ngát..... những tiếng reo vui của những chú dế mời gọi tôi trở về với vùng trời bình yên ngày nào tuổi thơ của tôi gắn liền với đất, với cỏ, mùi hương cảu đồng lúa chín. nhớ ngày nào trẻ con trong xóm chúng tôi rủ nhau chơi đá gà, chơi đánh khăng, nhảy dây, năm mười, chơi nhà chòi cô dâu chú rể hò hét nhau ầm ĩ. nhớ lần chơi nhà chòi đốt lửa nấu cơm thế nào mà nhà của cậu bạn gần bị cháy, kết quả là cả cô dâu và chú rể bị một trận đòn ê mông. Những trưa hè nóng bức rón rén trốn cha mẹ đi tắm suối, sau nhưng lần vui vẻ đứa nào cũng bị phạt, đứa thì bị quỳ gối, đứa thì bị nằm xuống đánh vài ba roi, khóc đó hối hận đó, nhưng vẫn mau quên và mê chơi.

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Đây không phải lần đầu tiên thấy và gần kề với người chết, nhưng trường hợp này xảy ra nhanh quá mình không được chuẩn bị tâm lý, nên hơi sốc, bây giờ buổi tối đi đâu một mình là người run lên, chân cứ muốn chạy, ngủ cũng không dám nữa, nhắm mắt vào là những hình ảnh và những tình huống về người đó như cuộn phim lại quay lại, mệt quá đi mất.....

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Viết cho những người đi qua cuộc đời...

Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Về những người đi qua cuộc đời… Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông. Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững. Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu? Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không? Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu… Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn. Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không? Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm. Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên. Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi. (Sưu tầm)