Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Đôi dép

Tác giả: Nguyễn Trung Kiên


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Truyền thuyết Hoa Bồ Công Anh

Lời tiên tri hay lời cầu nguyện?

Sẽ không thể nào quên
Sau một lần được thấy
Những nụ hôn vàng cháy
Của hoa Bồ Công Anh
Trên má cánh đồng xanh
Ngất ngây và bát ngát...
       
Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.

Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi: "Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?"

Người con trai trả lời: "Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai".

Người cha cau mày và nói: "Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?".

"Dạ!"- Người con trai đáp.

Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.

Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.

Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những ước mơ thất nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi.

Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.

Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong đầu chàng mới chỉ vọn vẹn có "kinh nghiệm về sự mất mát". Thời gian dần trôi, mải mê với chinh chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời. Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khác của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao. Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đầu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người thân yêu, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ...

Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: "Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quê hương, để trở về với nơi ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó"..."ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng..."..."mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,..."

Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay...

Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh... nơi gửi gắm những lời nguyện ước...
www.SAGA.vn - chyp_toma

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

GIỮA LÒNG PHỐ LẠNH



GIỮA LÒNG PHỐ LẠNH                                         
Chiều tan học em về mưa bước nhỏ
Cô đơn buồn như chiếc lá thu sang
Đường tôi đi phố ướt vắng mịt mùng
Không ai đón ai về đơn độc quá

Vắng ai rồi em cúi mặt rưng rưng
Nước mắt rơi hòa với nước mưa rừng
Buồn len lén đi vào trong tâm tưởng
Hàng thông đứng cũng rủ lệ đường đi

Em đưa tay dấu lệ điểm hàng mi
Thầm an ủi sao mình điên quá đỗi...
Vẫn hay sầu và vẫn thích làm thơ
Vẫn ca tụng một chuyện tình dang dở

Chiều tan học em về mưa bước nhỏ
Hồn đơn phương chợt nghĩ buổi chiều nay
Trời có khóc ở một phương nào đấy?
(Lệ Khánh)

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Tưởng rằng.

Tưởng rằng đã quên
Con trăng trôi dạt
Tấm áo người phiêu bạt …
Bước chân lẻ bóng mình …
Tưởng rằng đã yên bình
Trời trong xanh như thế
Áng mây vẫn trôi về …
Sao sông ngầu sắc đỏ
Hoàng hôn bỗng chạm ngõ
Giấu nỗi niềm về đâu
Chiều ngợp trong mắt sâu
Những bước chân chìm khuất

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Ôi, sao là nhớ !!!

·                                 Cứ mỗi lần trong tôi nỗi nhớ người ấy dâng lên, tôi lại như đứa trẻ lạc mẹ, đứng thộn mặt ra giữa đường vậy. Thiếu mỗi điều khóc toáng lên.

Nỗi nhớ ấy cứ êm đềm như một dòng sông, nhưng đôi khi nó chảy qua đoạn có nhiều đá ngầm, nước lại dâng lên làm ngập cả 2 bờ, trắng xóa.
Và cứ mỗi lần như thế, tôi lại dằn vặt người ấy bằng những câu hỏi, như tôi vẫn ...

Có những thứ......

Những thứ mong manh đều dễ vỡ.
Những thứ hời hợt đều dễ quên.
Những thứ xa vời đều dễ mất                                    
Những thứ chân thật đều dễ bị tổn thương..!~


Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

May mắn

Tôi vẫn thường tự hỏi, có khi nào trên đường đời tấp nập,
ta vô tình vấp phải tập Đô- la.

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Nhật kí của mẹ



Mẹ yêu của con, dù ở đâu, khi vui hay lúc buồn, con vẫn vững tin vì có mẹ luôn ở bên con.

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Tình yêu ơi!!!

Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng...
* Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán Quá khứ hay Hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào...
* Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó...
* Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin – một - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm...



Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Cầu mong



Cầu mong: bạn tìm được sự thanh thản và bình yên trong một thế giới có nhiều điều bạn chưa hiểu được.
Cầu mong: Nỗi đau mà bạn đang chịu đựng, cùng những xung đột mà bạn đang trải qua, sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện với thử thách, với lòng dũng cảm và sự lạc quan.
 Bạn hãy luôn biết rằng:
-         Có người nào đó hiểu và yêu bạn.
-         Người đó luôn luôn ở cạnh bạn cả khi bạn thấy 
cô độc nhất. 
Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của người khác: Để tin tưởng vào cuộc sống bình yên.
-         Một cử chỉ làm bạn yên lòng.
-         Một nụ cười mồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.
Hãy nhớ mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn bão có vẻ kéo dài vô tận.
Bạn hãy tin tưởng rằng:Một người yêu thương bạn thật sự khi họ không có ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người ấy.

Hãy nhớ rằng trong cuộc sống, những va chạm và những đau khổ sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy khiếm khuyết trong hiện tại, sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai.
Cầu mong bạn tìm thấy tương lai của  bạn như là một người đầy sự hứa hẹn và đầy đủ khả năng.
Cầu mong bạn tìm được đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống tệ hại, mà không bị bất cứ người nào phán xét vì kết quả đó…….
Cuối cùng cầu mong trong cuộc sống bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.